Xin chào bạn đã ghé thăm http://hoahoctro.forumvi.com/forum
Lời đầu tiên xin chúc cho các bạn một năm mới an khang thinh vượng, sức khỏe dồi dào, làm ăn phát đạt.
Và sẽ vui hơn khi bạn đăng ký thành viên, để chia sẻ kinh nghiệm trong cuộc sống và đem lại nguồn kiến thức cho mọi người quanh bạn.
(¯`•—«ŁöV£ —(•»»ηЋǿċ««•)— ŦΦŗ€V€ŗ«—•´¯)
Xin chào bạn đã ghé thăm http://hoahoctro.forumvi.com/forum
Lời đầu tiên xin chúc cho các bạn một năm mới an khang thinh vượng, sức khỏe dồi dào, làm ăn phát đạt.
Và sẽ vui hơn khi bạn đăng ký thành viên, để chia sẻ kinh nghiệm trong cuộc sống và đem lại nguồn kiến thức cho mọi người quanh bạn.
(¯`•—«ŁöV£ —(•»»ηЋǿċ««•)— ŦΦŗ€V€ŗ«—•´¯)
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Cộng đồng Sinh Viên 9x - Thành viên: Kem Socola Chức vụ :
Tiêu đề: Đợi .......
Chủ Đề:-------------------------------------------------------------------------
Ngày nhập học, tớ đang lơ ngơ giữa lớp học toàn những gương mặt lạ hoắc thì gặp cậu.
Chính xác hơn là va phải cậu, khi cậu đang loay hoay nhét cặp sách vào ngăn bàn và kéo tớ lại:
- Ngồi đây với tớ này, chưa có ai ngồi đâu.
Và cười toe, như thể chúng ta đã quen nhau từ rất lâu. Thế là mình thành những người bạn cùng bàn.
Tớ vẫn nhớ, câu đầu tiên tớ hỏi cậu, vì sao mà cậu lại chọn vào trường Luật thế. Vì trông cậu cao ráo, rạng ngời và ắt hẳn, nếu đặt vào một môi trường khác thì có lẽ còn hợp hơn với môi trường Luật học khô cứng. Cậu chỉ cười:
- Vì tớ có một đam mê.
***
Vì cái đam mê ấy mà trong học kỳ quân đội, thay vì nghịch súng đạn như bọn con trai và mê mải với những tối tập văn nghệ như bọn con gái thì cậu mê mải với những cuốn sách. Cuốn nào cũng dày và đầy ắp những từ ngữ không - dễ - hiểu. Tớ trề môi, khi thấy cậu hì hụi lôi những cuốn sách ra từ chiếc ba lô dã chiến mang theo trong suốt học kỳ:
- Cậu chăm chỉ dễ sợ và quý giá thời gian y như một tên keo kiệt. Tuy rằng, chả ai lấy mất thời gian của cậu.
- Đúng vậy, đâu có ai lấy mất thời gian của tớ. Nhưng không phải vì thế mà nó bớt quý giá hơn, phải không?
Tớ gục gặc đầu, không cãi lại được với cậu. Đó là lần đầu tiên tớ thấy, cậu cũng có kha khá tố chất để thành một luật sư tương lai.
Đã không ít lần, tớ thắc mắc, mất bao lâu để cậu thực hiện được ước mơ mệt nhọc ấy. Đó là trở thành một luật sư giỏi, không phải vì một luật sư giỏi thì sẽ nổi tiếng. Mà vì, một luật sư giỏi thì sẽ có cơ hội làm được nhiều việc, giúp đỡ được nhiều người hơn. Lại là cậu, giảng giải cho tớ nghe:
- Cậu có biết, những người học ngoại ngữ sợ nhất điều gì không? - Điều gì? Không có môi trường thực hành? Thứ ngôn ngữ xa lạ với văn hóa quen thuộc và thời gian bỏ ra rất lâu?
- Trong những điều ấy, cậu chỉ nói gần đúng một điều thôi. Đó là thời gian rất lâu. Nhưng không phải vì lâu mà người học ngoại ngữ sợ. Mà vì, người học ngoại ngữ nhiều khi không thể thấy ngay sự tiến bộ của mình. Không ai ngày một ngày hai mà giỏi ngoại ngữ được. Phải tính bằng tháng, bằng năm thì khả năng sử dụng ngoại ngữ mới thể hiện được là đã tiến bộ như thế nào. Vì thế nên...
- Nên làm sao, hở cậu? - Tớ hỏi dồn, vì cảm giác đã chán ngấy những câu chuyện vừa là giãi bày vừa là tuyên truyền của cậu.
- Nên cần kiên nhẫn. Cậu ạ. Có rất nhiều điều phải đợi.
***
Trong thời gian đợi để thực hiện ước mơ của mình, cậu cặm cụi học tiếng Anh, xin thực tập với những đồng thù lao không cao lắm ở một công ty Luật. Sang đến năm thứ ba, khi mọi người mới bắt đầu lo đến việc có được làm khóa luận tốt nghiệp hay không hoặc đi thực tập ở đâu thì cậu đã rất vững vàng vì có bảng điểm khá cao và công ty Luật sẵn sàng nhận cậu vào thực tập sau một thời gian gắn bó. Lúc tớ than thở với cậu, vì điểm số còn chênh vênh giữa khả năng được và không được làm khóa luận thì cậu an ủi rất thật lòng:
- Cậu nhớ câu chuyện ngày xưa của bọn mình không? Vì tớ biết rằng sẽ phải đợi, nên tớ không làm những việc thấy ngay lợi ích trước mắt như nhiều người. Tớ để tâm làm những việc đúng với mơ ước của tớ thôi. Nhưng cậu cũng như tớ mà, còn rất trẻ. Có bao giờ là trễ đâu.
Rồi chuyện thi cử cũng qua. Đầu năm học cuối cùng, tớ chao đảo vì bạn bí thư của lớp bên cạnh. Bạn ấy rất năng động, nói chuyện thu hút và hình như thích tớ. Dù tớ không thực sự thấy mình hợp với bạn ấy, nhưng vì tất cả mọi người đều đã có đôi nên tớ, trước một người có vẻ là hoàn hảo như thế, cũng mau chóng gật đầu.
Với tình yêu kiểu “điền vào chỗ trống” như thế, chẳng chóng thì chầy, chúng tớ cũng đi đến một “the end” là: chia tay.
Nhưng lần này, tớ không còn đến bên cạnh cậu để thở than được nữa. Cậu đang rất bận với kế hoạch của riêng cậu. Sau khi tốt nghiệp, cậu sẽ xin học bổng học master. Với vốn tiếng Anh tốt, kiến thức vững vàng và hậu thuẫn từ bố mẹ, tớ tin rằng cậu làm được. Nghĩ đến cảnh người bạn cùng bàn suốt 4 năm của mình sẽ đến một nơi xa, tớ tự dưng thấy buồn không chịu nổi.
Điện thoại báo có một sms mới. Là của cậu.
“Cậu ơi, chắc là cậu đang buồn lắm. Tớ đang đi phỏng vấn xin học bổng này. Tranh thủ lúc chờ đợi nên nhắn tin cho cậu. Đừng buồn quá lâu nhé. Rồi một ngày cậu sẽ gặp một ai đó thực sự thích hợp với mình. Chỉ cần cậu biết đợi...”
Lại là cái từ đó, cái từ mà tớ không hề thích.
Đợi.
Đúng vậy, dù không thích nhưng tớ không thể bảo rằng cậu không đúng. Đợi là cảm giác dai dẳng, không dễ chịu. Nhưng có những điều cần phải có thời gian. Cũng giống như việc cần phải tích lũy rất nhiều tri thức, kinh nghiệm hay đam mê để đi đến ước mơ của mình. Cũng giống như việc thương yêu một ai đó, có khi ta phải bỏ qua rất nhiều người, chỉ để đợi một người thích hợp với mình, kể cả khi ta đang cần một người bên cạnh nhất.
Vì với chúng mình, đợi không phải là chỉ đứng yên mà đó là cả một quá trình, để chúng ta tích lũy như những con kiến trong câu “kiến tha lâu cũng đầy tổ”.
Tớ mỉm cười, cất điện thoại vào balo và không còn nghĩ nhiều về những điều làm tớ buồn bã nữa.
Vì, như cậu nói, có nhiều điều phải đợi...
Nên tớ sẽ là một con kiến, tha lâu thì ắt cũng đầy tổ, cậu nhỉ?